___.**.FORUM CHUYÊN VĂN KHÓA 2008-2011.**.___
chào mừng bạn đến vs 4r ..chúc bạn sẽ có những giây phút vui ve ở đây ^^
___.**.FORUM CHUYÊN VĂN KHÓA 2008-2011.**.___
chào mừng bạn đến vs 4r ..chúc bạn sẽ có những giây phút vui ve ở đây ^^
___.**.FORUM CHUYÊN VĂN KHÓA 2008-2011.**.___
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

___.**.FORUM CHUYÊN VĂN KHÓA 2008-2011.**.___

< 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng keke
Bài gửingười gửithời gian
[♥] Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis Wed Feb 29, 2012 3:44 pm
[♥] Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis Wed Feb 29, 2012 3:30 pm
[♥] SỬA MÁY TÍNH , MÁY IN, ĐỔ MỰC MÁY IN TẠI NHÀ HỒ CHÍ MINH Wed Feb 29, 2012 3:11 pm
[♥] vietpon mua sản phẩm chất lượng, giá tốt. Wed Oct 05, 2011 10:45 am
[♥] Học tiếng Nhật - Top Globis Wed Oct 05, 2011 10:19 am
[♥] LỄ TỐT NGHIỆP Sun Sep 04, 2011 8:44 am
[♥] 8-S đi chơi hum mùng 2 têt ( 4.2.2011) Sat Feb 05, 2011 10:52 pm
[♥] 20.11.2010 Fri Jan 28, 2011 12:25 pm
[♥] Lớp Học tiếng nhật miễn phí tại Top Globis Thu Sep 23, 2010 11:25 am
[♥] Khóa đàm thoại tiếng nhật mới tại Top Globis Thu Sep 23, 2010 11:24 am
[♥] Học tiếng Nhật là niềm vui của bạn - Dạy tiếng Nhật là niềm tự hào của Top Globis Thu Sep 23, 2010 11:23 am
[♥] Video 8-Stupid đi chơi hum 30.4.2010 $ HTQP Sun Aug 01, 2010 2:09 pm

Share | 
 

 truyện cảm động

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
nhoc'kon_nhin`ze^`
Lính mới
Lính mới
nhoc'kon_nhin`ze^`

Tổng số bài gửi : 14
Won : 34
Join date : 23/07/2009
Age : 31
Đến từ Đến từ : 10V ah` ah` 11V rùi

truyện cảm động _
Bài gửiTiêu đề: truyện cảm động   truyện cảm động EmptySun Sep 27, 2009 8:42 am

1"
Khi em không yêu anh
Saturday, 16. June 2007, 07:00:05
Chuyện Tình Cảm Động 1
Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải quay mặt đi khi ánh mắt anh nhìn về một phía khác - không em.Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải bật khóc vì một câu nói vô tình của anh, vì những lúc cảm giác bị chính người yêu thương mình bỏ mặc, như một con bé ngốc bị vứt vào một xó xỉnh, chỉ dấm dứt khóc mà không thể làm gì.Khi em không yêu anh, em sẽ không phải lựa chọn giữa việc sẽ đi với anh mà bỏ những cuộc vui với bạn bè hay ngược lại - bỏ mặc anh?Khi em không yêu anh, cũng không có ai quá xét nét và để ý đến từng lời nói của em, sẽ không ai mắng em khi em nói những điều không nên, làm những việc không đúng.Khi em không yêu anh, em có thể mặc sức tưởng tưởng ra những thứ lãng mạn mà không sợ bị ai chê cười là viển vông, là trẻ con.Khi em không yêu anh, chắc cũng chẳng bao giờ em phải đợi một người 2, 3 tiếng đồng hồ trong khi đó người ta lại đi chơi điện tử. Khi em không yêu anh, không bao giờ em làm một số việc tưởng chừng ngớ ngẩn lắm, như việc đi bộ 30 phút một mình đến để được đi cùng người ta 5 phút mà vẫn cứ đi.Khi em không yêu anh, em cũng đã không phải khổ sở vì cảm giác hờn ghen và giận dỗi nhiều đến thế, vì chẳng may yêu phải anh là một người luôn vì người khác, một người sẵn sàng gạt em qua một bên vì người khác.Khi em không yêu anh, em sẽ không thấy xót xa khi anh cứ hút thuốc nhiều mà nhắc rồi nhưng không nghe.Khi em không yêu anh, đến nhà anh em sẽ không ngại ngần như thế. Và cũng sẽ không có người nào ở đó làm em bị tổn thương.... Và khi em không yêu anh, anh sẽ vẫn sẽ là một ông anh tốt của em, em và anh sẽ vui vẻ như những tháng ngày ta chưa yêu nhau, em có thể làm nũng anh, bắt anh bóc từng con tôm cho em ăn, bắt anh bón cho em hết hai bát cơm, bắt anh mua quà trung thu cho em...Dẫu biết rằng khi em không yêu anh, khi chúng ta không yêu nhau, sẽ có những nỗi buồn, những chuyện khó khăn chúng ta không phải trải qua (hay không được trải qua?). Nhưng có một người không quen đã nói với em: "Tình yêu đâu phải là nỗi đau, càng không thể là nỗi khắc khoải, nhớ nhung. Tình yêu nằm ở bên kia sự trống vắng, cô độc. Tình yêu không nằm trong suy nghĩ. Tình yêu xuất hiện khi ý nghĩ chấm dứt, khi không có khổ đau, khoái lạc, khi chẳng có sợ hãi, chỉ có niềm vui đón nhận cái mênh mông dị thường qua ánh mắt trẻ thơ, trái tim trong sáng. Hãy yêu thương đi rồi hãy làm những điều bạn muốn". Em tin một nửa trong câu nói ấy, bởi với em, nếu nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa, khi ấy phải chọn giữa anh và những thứ khác (bất kể là thứ gì), em nhất định sẽ luôn luôn chọn anh. Chắc chắn, không vì một lý do nào cả. Đơn giản, trái tim em đã chọn như vậy mà thôi.
nguồn : Haiminhdang
NO COMMENTS
Một Câu Chuyện Cảm Động
Friday, 15. June 2007, 20:02:43
Chuyện Tình Cảm Động 1
Một câu chuyện cảm động...
Đây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn Nghị Minh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.

Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.

Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: "Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!".

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quệ Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: "Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? ". Tôi cười: "Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả". Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: "Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi."

Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: "Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?".

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: "Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?". Anh trợn mắt: "Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?".

Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.

Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: "Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?" rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: "Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?".

Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà. Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?

Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: "Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!".

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi.

Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng.

Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã.

Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên.

Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi.

Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện.

Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: "Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà". Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi.

Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.

Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà...

Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!

Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.

Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.

Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn. Tôi sống một mình. Đi bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: "Đợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây". Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.

Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

"Em có bầu rồi đấy à?".

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. "Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi".

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.

Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.

Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Đêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?

Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong

Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh.

Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.

Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

Em yêu quý. Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

''Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mệ Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: "Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ".

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng.

Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
4 COMMENTS
Tại sao anh yêu em?
Thursday, 14. June 2007, 04:39:08
Chuyện Tình Cảm Động 1
Mộtcôgáihỏibạntraicủamình:
- Tại sao anh yêu em?
- Sao em lại hỏi như thế, làm sao anh tìm được lý do chứ! – Chàng trai trả lời.
- Không có lí do gì tức là anh không yêu em!
- Em không thể suy diễn như vậy được.

- Nhưng bạn trai của bạn em luôn nói cho cô ấy biết những lí do mà anh ta yêu cô ấy.
- Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau, cô gái gặp một tai nạn khủng khiếp nhưng thật may, cô ấy vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cảm thấy mình vô dụng.
Vài ngày sau khi bình phục, cô gái nhận được một lá thư từ bạn trai của mình:
“Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt bây giờ anh không thể yêu em được nữa. Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ em có làm được việc gì đâu. vậy thì anh không thể yêu em được.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải là lí do giúp anh yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em nhưng cả tháng nay rồi anh chẳng thấy em cười. Anh có nên yêu em nữa không?

Anh yêu em vì em lạc quan. Bây giờ anh không yêu em nữa vì lúc nào em cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng giờ đây mọi người lại phải quan tâm đến em qua nhiều.

Anh không nên yêu em nữa.
Đấy, em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có cần một lí do nào nữa không, em yêu?”

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần biết một lý do nào nữa.
Còn bạn, bạn có bao giờ hỏi những người thân của bạn lí do vì sao họ yêu bạn không?
Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần một lý do.

(st)



1 COMMENT
Một chuyện tình buồn
Monday, 11. June 2007, 22:49:27
Chuyện Tình Cảm Động 1
Nếu bạn yêu một ai đó ,hãy nói cho người ấy biết bạn đã yêu như thế nào .Đừng do dự,nếu không ,bạn sẽ không có cơ hội để nói cho người ấy biết tình cảm của mình đâu. Hãy đọc câu chuyện dưới đây và...còn chờ gì nữa mà không đến bên người mà mình yêu để nói với người ấy bạn đã yêu nhiều như thế nào .

+) Ngày... tháng...năm...

Lần đầu tiên gặp cô ấy , mình đã nghĩ là mình chẳng thể yêu ai ngoài cô ấy....đôi mắt cô ấy thật đẹp, long lanh và trong suốt....ở cô ấy , mình cảm nhận được sự chân thành và thánh thiện....mong rằng mình luôn được nhìn thấy cô ấy.

+) Ngày... tháng...năm...

Thật là may mắn , cô ấy học cùng truờng với mình...mình đã nói chuyện với cô ấy ....thật là tuyệt vời....mình thích cô ấy thực sự...nhưng mình hiểu..ánh mắt của cô ấy không dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Mình và cô ấy đã có những khoảnh khắc thật vui..những kỷ niệm thật là êm đẹp..nhưng mình biết mà ..ánh mắt của cô ấy không dành cho mình...

+) Ngày... tháng...năm...

Thế là cô ấy đã có bạn trai..làm sao bây giờ...mình chẳng thể làm gì cả ..mình yêu cô ấy và mình tôn trọng quyết định của cô ấy...mình chỉ biết nhìn cô ấy và nói:"chúc mừng em" . mình biết mà! ánh mắt của cô ấy ko phải dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Hôm nay trường mình có lễ hội khiêu vũ...mình thật mừng vì bạn trai của cô ấy đã không đến.... và đêm ấy mình thực sự hạnh phúc được ở bên người mà mình thuơng yêu...nhưng mình biết mà..ánh mắt của cô ấy không dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Thế rồi thời gian trôi qua ...những lúc vui sướng hay đau khổ ..mình luôn bên cô ấy vì mình muốn nguời mình yêu luôn đuợc hạnh phúc ..nhưng chẳng bao giờ mình có thể nói yêu cô ấy cả...có lẽ đối với cô ấy mình chỉ là một người anh hay là một nguời bạn thân không hơn không kém...mình biết ánh mắt của cô ấy ko dành cho mình...

+) ...Ngày... tháng...năm...

Thế là cô ấy đã lấy chồng...mình lúc ấy chỉ muốn làm một điều là đến bên cô ấy thì thầm: "Hãy ở lại với anh ...vì anh yêu em!"... thế nhưngmình lại ko thể, mình không muốn làm cô ấy khó xử...mình lại chỉ biết : "chúc em luôn hạnh phúc!"...thế thôi..có lẽ.. mà không, chắc chắn cô ấy chỉ coi mình là bạn ..mình biết mà , ánh mắt của cô ấy không dành cho mình...

+) Ngày... tháng...năm...

...mình vẫn luôn giúp đỡ cô ấy mọi thứ! ngay cả khi cô ấy đã có chồng ....nhưng rồi cuộc hôn nhân của cô ấy tan vỡ..cô li dị..mình không biết nên vui hay buồn.. quả thật lúc đó mình chỉ muốn chạy thật nhanh tới bên cô ấy ..dang rộng cánh tay tay để ôm cô ấy vào lòng, để đuợc yêu thương cô ấy một cách công khai....nhưng như thế thật đê tiện....cô ấy mới chia tay cơ mà , cô ấy đang cô đơn và có lẽ là cô ấy cần một người bạn hơn là một ngươì ..chồng thứ hai...vì thế, mặc dù thật đau khổ ..nhưng mình chẳng thể nói bất cứ điều gì mà mình đã từng ấp ủ...mình biết mà! ánh mắt của cô ấy không dành cho mình...

+) Ngày... tháng...năm...

Lần đầu tiên gặp anh ấy , mình đã nghĩ là mình chẳng thể yêu ai ngoài anh ấy....đôi mắt anh ấy thật đẹp, long lanh và trong suốt....ở anh ấy , mình cảm nhận được sự chân thành và thánh thiện....mong rằng mình luôn được nhìn thấy anh ấy.

+) Ngày... tháng...năm...

Thật là may mắn , anh ấy học cùng truờng với mình...mình đã nói chuyện với anh ấy ....thật là tuyệt vời....mình thích anh ấy thực sự...nhưng mình hiểu..ánh mắt của anh ấy không dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Mình và anh ấy đã có những khoảnh khắc thật vui..những kỷ niệm thật là êm đẹp..nhưng mình biết mà ..ánh mắt của anh ấy không dành cho mình...

+) Ngày... tháng...năm...

Làm sao để biết được tình cảm của anh ấy bây giờ? mình quyết định nói vơí anh ấy là mình có bạn trai... nhưng anh ấy chỉ nhìn mình thật hiền và nói:"chúc mừng em" thế đấy! mình biết mà! anh mắt của anh ấy ko phải dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Hôm nay trường mình có lễ hội khiêu vũ... mình nói với anh ấy: "Nếu bạn trai em không đến..em sẽ nhảy với anh." và đêm ấy mình thực sự hạnh phúc được ở bên người mà mình thuơng yêu...nhưng mình biết mà..ánh mắt của anh ấy không dành cho mình..

+) Ngày... tháng...năm...

Thế rồi thời gian trôi qua ...những lúc vui sướng hay đau khổ ..anh ấy luôn bên mình an ủi , chia sẻ ..vỗ về mình ..nhưng chẳng bao giờ anh ấy nói yêu mình cả...có lẽ đối với anh ấy mình chỉ là một cô em gái hay là một nguời bạn thân không hơn không kém...mình biết ánh mắt của anh ấy ko dành cho mình...

+) ...Ngày... tháng...năm

Mình đã quyết định lấy chồng...chỉ hi vọng duy nhất một điều..anh ấy sẽ nhận ra là anh ấy cũng yêu mình và sẽ đến bên mình thì thầm:"haỹ ở lại vơí anh ...vì anh yêu em!"..thế nhưng anh ấy chỉ nhìn mình thật hiền và lại "chúc em luôn hạnh phúc!"...thế là đã quá rõ..anh ấy chỉ coi mình là bạn ..mình biết mà , ánh mắt của anh ấy không dành cho mình...

+) Ngày... tháng...năm

...anh ấy vẫn luôn giúp đỡ mình mọi thứ! ngay cả khi mình đã có chồng ....nhưng rồi cuộc hôn nhân không tình yêu ấy cũng phải đến lúc kết thúc..mình li dị..chỉ mong một điều..anh ấy đề nghị kết hôn với mình...nhưng anh ấy vẫn thế, luôn bên mình , lo lắng cho mình ..nhưng chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì mà mình đã từng mong mỏi ở anh...mình biết mà! ánh mắt của anh ấy khong dành
cho mình...

....

Người đàn ông khóc nức nở như một đứa trẻ khi nghe vị cha cố đọc những dòng nhật ký của người con gái nằm dưới huyệt mộ kia....đó là người mà anh đã yêu , đang yêu và sẽ yêu say đắm suốt cả đời mình.....nhưng......

Đôi khi ....cuộc đời không ngọt ngào như chúng ta mong muốn...
1 COMMENT
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Sunday, 10. June 2007, 07:22:56
Chuyện Tình Cảm Động 1
Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm
tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không
có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi ,
"My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn ,
aaaaaaaaaa
tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu ,
My đến thăm khang tại bệnh viện
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến
nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều ,
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này "
thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng ,
người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My
từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này ,
một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi
sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác..
" bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU
Về Đầu Trang Go down
thuxjng59
Cấp Tá
Cấp Tá
thuxjng59

Tổng số bài gửi : 210
Won : 1177
Join date : 22/07/2009
Age : 30
Đến từ Đến từ : love paradise

truyện cảm động _
Bài gửiTiêu đề: Re: truyện cảm động   truyện cảm động EmptySun Sep 27, 2009 4:12 pm

cái truyện thứ 2 từ trên xuống hay phết !!!
hic đọc xong cũng thấy thương thương gia đình đó!!! truyện cảm động 349786 truyện cảm động 349786
Về Đầu Trang Go down
 

truyện cảm động

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
___.**.FORUM CHUYÊN VĂN KHÓA 2008-2011.**.___ :: Sáng tác & Sưu tầm :: Truyện-