Lần tôi thấy Hạ Âu cười nhiều nhất, đó là vào dịp sinh nhật cô.
Tối hôm trước tôi đang ngồi soạn văn bản trên máy tính, Hạ Âu rửa bát xong, kéo ghế đến ngồi kề tôi.
Mấy hôm trước tôi mua cho cô cái váy trắng mặc ở nhà, đây là món quà đầu tiên tôi tặng cô, khi cô ấy đón lấy cái váy tầm thường ấy, cô ấy đã cười, cô chỉ mỉm miệng, nhưng mặt hân hoan. Rồi sau đó cô ấy liên tục mặc nó, như thể một bông hoa gạo trắng bay lang thang trong căn phòng. Cô ấy trông có vẻ nữ tính hơn cả lúc trước.
Thì tôi đã nói, cô ấy tiềm ẩn sự quyến rũ.
Khi đó cô đang mặc chiếc váy này, cô cách tôi một khoảng vừa đủ để tôi biết mùi hương thơm phụ nữ trên cơ thể cô, thoáng qua. Tôi thấy tôi khó mà tập trung làm việc được nữa, quay sang liếc cô một cái, vốn cái nhìn của tôi đầy trách móc, bỗng dưng gặp đôi đồng tử long lanh cười.
Hạ Âu đang cười, tôi thốt nhiên cảm giác mùa xuân tràn ngập căn phòng, với cỏ hoa lãng xao động.
Nỗi khó chịu tiêu tan hoàn toàn.
- “Em cười à, Hạ Âu?”
- “Vâng. - Cô đáp, còn gật đầu thơ trẻ, vô cùng đáng yêu”.
-“He he, lạ thật đấy, nói xem nào, cái gì làm em vui?”
- “Từ ngày mai, em có thể kết hôn rồi!” - Cô nói.
Ngày mai cô ấy có thể kết hôn? Nghĩa là sao? Hạ Âu quen thói lấp lửng.
- “Mai em tròn 20”. - Cô ấy đáp nhẹ, cười, tôi lại có thể cảm thấy cái cười hiếm hoi rung động lòng người. Không muốn nói tiếp lời của cô, vì, bạn sẽ muốn cưới một con đĩ hai mươi sao?
- “Ờ, à, tốt đấy, lớn rồi còn gì. Hạ Âu, nói xem, thích quà gì nào”.
Phụ nữ bảo bạn về sinh nhật, lại với mắt nhìn chờ mong thế kia, hẳn đều có hàm ý về điều đó. Hạ Âu là người phụ nữ thực tế và không vòng vo.
- “Em đòi, thì anh sẽ cho chứ?”
Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang nghi ngờ kia, đôi đồng tử như thủy tinh nhìn tôi với cái nhìn trong veo của con trẻ.
- “Không, phải xem em đòi gì. Bởi tôi rốt cuộc cũng chỉ là một người làm thuê cho người khác. Không thể cho em nào nhà nào xe v.v...” - Tôi ngẫm nghĩ, kết hợp với lời nói trước đó của cô ấy, thấy rất đáng cười, lẽ nào cô ấy đòi tôi cuới? - “Tất nhiên, tôi càng không thể hứa hẹn với em những gì xa xôi hơn thế...”
- “Em muốn ngày mai anh đi cùng em gặp một người, với tư cách là bạn trai em”. - Cô ấy nói rành rọt.
Tôi đang suy xét, nghĩ mãi không hiểu cô ấy định làm gì. Với tôi, cô ấy là người phụ nữ khó hiểu nhất.
- “Ngày mai vừa vặn anh cũng không phải đi làm!”
Tính hết rồi, xem ra cô ấy đã chuẩn bị từ lâu rồi. Tôi nhìn cô đề phòng :
- “Đi gặp ai?”
- “Mẹ em!”
Ngày hôm sau, tôi ăn mặc tề chỉnh y như đi gặp mẹ vợ thật, sơ mi trắng, cài kẹp ca-vát nạm vàng, bộ vét xịn đắt tiền được chính tay Hạ Âu là phẳng phiu, đôi giày bóng láng không hạt bụi. - “Mẹ em tinh đời lắm” - Hạ Âu nhắc nhở tôi.
Hạ Âu cũng mặc tuyệt đẹp, mỗi cử chỉ của cô đều toát lên một sự trẻ trung.
Chúng tôi đẹp như một đôi kim đồng ngọc nữ, lên xe, với bao ánh mắt nhìn của mọi người.
Khi tôi lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang Hạ Âu ngồi bên, thấy cô ngó hoài ra cửa kính xe, chả nói câu gì, chỉ để trong mắt tôi một dáng đẹp. Tôi lại bắt đầu mơ mộng, tưởng đâu như tôi đang dắt cô dâu mới về thăm nhà.
Tôi vốn tưởng chỉ là miễn cưỡng chiều, bỗng đâu trở nên hài lòng thế.
Xe chạy chừng nửa tiếng thì tới.
Thì ra gia đình Hạ Âu đâu có nghèo khổ gì, ít ra thì khu hoa viên mà mẹ Hạ Âu ở là thứ mà tôi cũng không thể mua cho bố mẹ tôi. Tôi liếc nhìn Hạ Âu, cô gái bao tên gọi là Hạ Âu này vì sao luôn có gì đó khó hiểu.
Nực cười nhất ở chỗ, khi Hạ Âu bấm chuông tầng 16, và giây khắc đó thật kỳ quặc, tôi bỗng toát mồ hôi. Trước đây đã bao giờ tôi phải đi diện kiến các bậc phụ huynh của bồ đâu, đã gần ba chục tuổi đầu rồi, tôi không thể phân tích rõ vì sao lần này, giả vờ làm vệ sĩ cho “em” mà lại hồi hộp lo lắng thế.
Cửa mở.
- “Ôi, Baby của mẹ! Để mẹ xem con nào, ôi sao gầy thế này! Baby lần trước mẹ bảo mang chìa khóa rồi cơ mà? Sao lần nào cũng bắt mẹ mở cửa? Baby con ở trường thế nào?”
Tôi đứng sững ở cửa, tròn mắt nhìn người phụ nữ vừa mở cửa đã ôm chầm lấy Hạ Âu, vừa nói cả tràng không ngừng vừa đỡ giúp Hạ Âu túi xách vào nhà. Hạ Âu cũng nghiêng vào lòng mẹ, cười không nói gì, cười theo cách tôi chưa từng được thấy, vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, nửa thân thiết nửa hờn dỗi, thiết tha vô bờ.
Người phụ nữ gọi Hạ Âu là Baby chỉ là một nguời mẹ bình thường, ôm con gái trong lòng âu yếm dỗ dành.
Tôi mắt ướt, tôi ngơ ngác, Hạ Âu là một con đĩ.
Không nói ra được cảm giác khi bạn nhìn thấy một con đĩ trăm chồng không liêm sỉ, khi về nhà giữa tình yêu gia đình... mà có lẽ khắp cả gầm trời này, có lẽ chỉ có mẹ cô ấy dám yêu cô ấy vô bờ bến như thế.
Người phụ nữ gọi Hạ Âu là Baby, chạc ngoài bốn mươi chút, phong thái cao quý, có điều trắng xanh, và rất gầy... Lúc này bà có thêm vẻ nhân từ của một người mẹ. Tôi nghĩ đôi mắt Hạ Âu hoàn toàn được di truyền từ mẹ, cả đôi lông mày. Chỉ có đồng tử của Hạ Âu với cái nhìn làm người ta bối rối vụng về là có phần nổi bật hơn mẹ.
- “Thôi đi mà mẹ, còn có khách nữa mà!” - Hạ Âu lúc này mới kéo tôi ra trước - “Đây là Bân!”
Người phụ nữ lúc đó mới để ý thấy tôi, liền lập tức mang ánh mắt cảnh giác cao độ :
- “Cháu chào bác! Cháu là Hà Niệm Bân”. - Tôi giống một anh bồi, vội vã gập lưng cúi chào, nơm nớp lo không được người ta quý mến.
- “Ồ... tốt quá, Bân à?” - Bà đưa mắt nhìn Hạ Âu - “Anh này là...”
- “Mẹ, anh ấy là bạn trai của con”. - Cô ấy nói với vẻ như thật.
- “Bạn trai?” - Ánh mắt lo lắng của bà làm tôi bứt rứt.
- “Vâng mẹ ạ, anh ấy đã cầu hôn với con. Chờ con tốt nghiệp xong chúng con sẽ kết hôn”. - Hạ Âu nói, hơi mỉm cười.
Tôi do dự một hồi. Đính hôn? Với Hạ Âu? Nghĩ đi nghĩ lại toàn là tội.
- “Ối, đính hôn rồi?” - Đôi mắt của mẹ cô thoáng chốc đã mang một vẻ hiền hậu chưa từng có, nhanh chóng trở nên quen thuộc như vẻ hiền từ yêu thương tôi hay gặp trong mắt mẹ tôi.
- “À, ồ, vâng, thì là... cháu rất yêu Hạ Âu nhà bác”. - Đối diện người mẹ nhân từ này, tôi chả biết nên nói gì. Trong lòng tôi thầm nghĩ, chờ về nhà phải chỉnh cho Hạ Âu một trận mới được, tôi lắp bắp nói.
- “Ôi, tốt quá, ôi trời ơi tốt quá, vào nhà vào nhà mau lên!” - Bà dịu dàng kéo tôi vào nhà, sau đó bắt đầu trở nên bận rộn.
Mang hoa quả tới, rót trà, lấy đồ uống và bia... như thể chỉ tiếc không mang tất cả mọi thứ có thể ăn được trong nhà ra đãi.
- “Hạ Âu!” - Bà gọi có phần nghiêm khắc - “Sao con cứ đứng đực ra đấy mà cười? Mau gọt cho Bân trái táo! Thật là cái đồ, lớn rồi còn.... Ôi, con gái đúng là lớn thật rồi, lớn lên... rồi cũng phải...” - Vừa nói bà vừa đi vào bếp.
Tôi nhìn “nhạc mẫu” đi khuất vào bếp, tôi liền thay đổi nét mặt, định nghiêm khắc mắng cho cô ta một trận, sao lại nói lăng nhăng lừa cả bậc cha mẹ. Nhưng khi tôi quay ra, nhìn thấy Hạ Âu đang gọt táo, một giọt nước mắt long lanh tràn ra từ cái nhìn của cô ấy.
Hạ Âu dường như không khóc. Tổng cộng tôi có ba lần nhìn thấy nước mắt của Hạ lÂu. Đây là lần đầu tiên, lần thứ hai là khi mẹ cô qua đời, lần thứ ba là kết thúc của câu chuyện này.
Nước mắt của Hạ Âu, chảy dài theo gò má trắng trong veo của cô, mỗi giọt lăn nhanh như đang bay. Tôi đã quên tôi định mắng, đứng lặng không biết phải làm gì.
Đúng lúc tôi đang bó tay, may mẹ cô xuất hiện, vừa thấy con gái khóc liền vội hỏi lý do.
- “Mẹ, Bân bắt nạt con!”
Vốn tôi cũng muốn biết vì sao cô khóc, cũng đang chờ câu trả lời, ai ngờ nghe cô chỉ vào tôi, ánh mắt mẹ cô cũng hướng về tôi theo ngón tay nhỏ bé xinh xẻo kia.
Lúc đó thật lòng ngượng quá, thầm trách Hạ Âu tính đồng bóng. Tôi đứng thộn ra không biết làm sao.
- “Hả, Bân bắt nạt con à?”
- “Vâng, người ta gọt táo xong rồi lại bảo không ăn, đòi ăn lê! Nhưng mà người ta đã gọt táo xong mất rồi!”
Tôi cuống, thật tôi có thấy cô nàng đưa táo cho tôi bao giờ đâu.
- “Úi, Baby đừng có bướng nữa! Mẹ cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, con bé này!” - Mẹ cô trút hơi thở nhẹ nhõm. Quay sang tôi, bà cười - “Ha ha, Bân này, cháu đúng là đã chiều chuộng đến làm hư con bé Hạ Âu nhà chúng tôi rồi, trước nó có biết nũng nịu đâu. Ha ha, tốt với nó là đúng, nhưng có lúc đừng chiều quá. Cháu xem, nó đang nhiễu sự kìa!”
- “Mẹ!” - Hạ Âu nhấm nhứ, giọng đầy xấu hổ.
Tôi giờ đã hoàn hồn, nói tiếp lời :
- “Dạ vâng, hồi mới đầu cháu thấy cô ấy bé bỏng, ngoan ngoãn, cháu nuông vài tháng, mà giờ sắp cưỡi lên tận cổ cháu rồi đấy. Bác cứ yên tâm, sau này cháu sẽ tốt với Hạ Âu, nếu em ấy không thay đổi, cháu sẽ chiều theo em, cho em bướng cả đời. Đến khi già, vẫn còn nũng nịu với cháu”.
Nói xong tôi nghĩ, mình diễn kịch chẳng tệ. Tôi nhìn Hạ Âu, nước mắt cô ấy còn chưa khô trên má, xem ra không ngờ tôi nói thế, cô ấy có vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ một giây thoáng qua, cô ấy trở nên cảm động vô chừng.
Mẹ cô tin, nói vài câu rồi lại chui vào bếp.
Tôi nhìn Hạ Âu, cô nhìn tôi cười, đúng là tôi càng lúc càng không hiểu nổi.
Hạ Âu nhắc khẽ tôi đi giúp mẹ cô làm cơm. Tôi nói, OK, tôi đi. Lúc tôi đứng dậy Hạ Âu nói thật khẽ và thật trân trọng :
- “Cảm ơn anh!”
Cô ấy nói, giọng nói nhẹ và mềm, âm sắc chân thành.
Tôi vào bếp. Nói thật tôi cũng không phải là biết nấu ăn lắm, nhưng trước đây về nhà tôi toàn sán cạnh mẹ, thường xuyên giúp mẹ nhặt rau vo gạo lặt vặt. Cho nên đời sống trong nhà bếp với tôi quá quen thuộc. Tất nhiên, đó là chuyện hồi mẹ tôi chưa qua đời.